Báo Nhật – Nhật Bản nghĩa là gì ?
Đêm! Ta lại trở về,với ta. Bình lặng và không tô vẽ! Để rồi lại nhớ….và nhớ…một thời ta đã- du học như thế…
Là mỗi buổi sáng thức dậy tự hỏi mình đang ở đâu và sắp làm gì? Nhìn ra cửa sổ thấy sương lạnh buốt và biết mình có một ngày dài để chiến đấu. Nghe tiếng mình nhỏ nhẹ trong lòng: Ráng lên nào, sống vì tương lai.
Là đeo ba lô trên lưng, hộc tốc chạy cho kịp tàu, đang lo kiểm tra đầu giờ mà đầu đang nghĩ chiều nay mấy giờ phải đi làm.
Là bật khóc ở trong lòng, khi nghe thầy cô nói mà chẳng thể hiểu nổi, vẫn biết là trách mình khi trước ở nhà không chịu học thêm vốn từ, để bây giờ ân hận quá mà mắt thì cứ díp lại trong lớp học.
Là 1h đêm mới về đến nhà, tắm vội vàng, nấu vội vàng, ăn vội vàng…Vậy mà cũng 3h đêm mới đi ngủ!
Là gió. Gió thổi đi hết những nhọc nhằn, xót xa nơi đất khách quê người. Và gió cũng thổi hết những điều đẹp đẽ, ảo mộng khi ta tưởng tượng về Nhật bản. Gió chỉ thổi đủ khi nước mắt ta đã khô và con tim ta đã lạnh.
Là một buổi trưa học xong vội vàng cập rập nuốt trôi miếng bánh, uống nhanh miếng nước để kịp giờ đi làm. Chạy kịp tàu rồi ta chợt nghĩ thế nào là Đủ? Chỉ thấy như mình đang sống tạm, sống cho, sống hộ…để sau này được sống Đủ???? Rồi nghe thất thoát đâu đó du học sinh đột quỵ vì làm việc quá sức mà đau đớn lòng. Rồi sợ,sợ,sọ mình cũng bị như thế thì hoàn cảnh sẽ như thế nào.rồi khóc.
Là nhớ cơm trắng với cà, nhớ bát canh cua mẹ nấu. Chỉ tiếc khi ở nhà mẹ có nấu đơn giản, mâm cơm không có gì thì chê bai, lại cứ thích ăn KFC, đi ăn hàng. Để rồi nhìn menu mà thấy nhớ món mẹ nấu quá mẹ ơi.
Nguồn: Nuocnhat